Ánh sao dần tàn, trời dần sáng, thảo nguyên Khỏa Tâm Thảo vô ngần bảng lảng một tầng hơi nước, những giọt sương lấp lánh dưới nắng mai.
Ngô Cân Lượng nhảy lên một cây Khỏa Tâm Thảo, sương đọng như mưa rơi tí tách, Sư Xuân ở dưới bất ngờ không kịp đề phòng bị nước làm cho rùng mình một cái, ngẩng đầu lên với vẻ mặt chực mắng người.
Ngô Cân Lượng nhìn sắc trời, lấy ra tử mẫu phù liên lạc với Tiêu Tỉnh, sau khi xác nhận tin tức lại nhảy xuống, báo rằng: “Đã gần hai canh giờ rồi, Tiêu Tỉnh canh giữ trên đường vẫn không phát hiện có kẻ theo dõi. Xem ra công pháp của ngươi quả thật có thể che giấu tung tích, sớm biết như vậy, khi trước chúng ta ở Thần Hỏa Vực đâu đến nỗi rước lấy những phiền phức kia, haiz.”